Mùi của Tự Nhiên


Tôi là một người khá nhạy cảm với mùi, nghe như gã thiên tài ghê tởm Jean-Baptiste Grenouille trong tác phẩm Mùi Hương của Patrick Suskind. À dĩ nhiên là không đến nỗi đó. Khả năng của tôi chỉ là ngửi được mùi hương dù là thoang thoảng, và liên hệ đến một miền ký ức xa xôi nào đó mà tôi cũng không nhớ, hoặc không biết là ký ức đó liệu có từng tồn tại trong cuộc đời mình không.
Chiều qua tôi có dịp theo Madame Phúc ra vườn hái hoa cứt lợn về trộn chung với bồ kết, sả, vỏ và lá bưởi để gội đầu. Tất cả được cho vào một cái nồi lớn và nấu bằng bếp củi sau nhà. Một đứa trẻ thành phố như tôi thì bếp củi là một thứ vô cùng xa xỉ, nên được dịp học cách nhóm lửa rồi giữ lửa của Mdme. Tôi được giao nhiệm vụ giữ lửa, nhưng với tính không thể chờ của mình, khi thấy lửa vẫn còn to trong bếp, tôi chạy ra ngoài hái hoa bắt bướm, cỡ chừng 15 phút sau quay lại thì củi đã tàn. Hmmmm. Thế là tôi bắt đầu lấy giấy, lá khô cho vào và thổi khí thế với mong ước ngọn lửa bùng trở lại. Lửa cũng nổi lên thật, tôi vui mừng bỏ thêm nhiều nhánh củi khô nhỏ vào, và yên chí lần này sẽ cháy lâu hơn, nên tôi lại bỏ đi bắt bướm. Lần này quay lại thì Mdme Phúc bảo cô ấy đã thay tôi trở củi và cho thêm củi vào bếp. Rốt cuộc, tôi thấy mình chỉ góp công vào nồi nước ấy bằng mấy thanh củi và hơi thở ban đầu. Vậy thôi mà cũng đủ để nước mắt nước mũi tôi chảy như mưa do khói từ bếp.
Mdme Phúc và tôi chia nhau nửa nồi nước lá mang về gội đầu, thêm mỗi người một trái chanh cho tóc không bị bết. Chiều tối chuệnh choạng, đèn nhà tắm bị hư, nhưng được cái một góc mái nhà tắm lộ thiên nên vẫn còn ít ánh sáng len vào, làm tôi tưởng như mình đang đứng bên cạnh một chiếc giếng làng ở vùng quê xa xôi nào đó, xõa mái tóc dài mượt ra gội đầu dưới ánh trăng. À, hiện thực là tóc tôi khá ngắn, và tối qua cũng chẳng có trăng, còn giếng thì được thay bằng vòi hoa sen, coi bộ cũng hơi kém lãng mạn so với tưởng tượng, nhưng không sao.
Múc những dòng nước đầu tiên xối lên tóc, tôi mới thấy hương thơm sao mà dễ chịu đến thế, sao mà hiền hòa đến thế, và cứ thế mùi hương ấy mang tôi trở về một thế kỷ nào đó mà tôi không chắc là mình có phải là mình ngay tại thời điểm đó hay không. Tôi bắt đầu mát xa đầu, phần da đầu chứ không chỉ phần tóc. Lúc này tự nhiên tôi có một cảm giác lạ lẫm với chính cái đầu của mình, tôi chỉ nhớ đầu tôi với vai trò là một mớ tóc bù xù, tóc mẹ tóc con không theo trật tự nào. Tôi xoa bóp nhiều hơn để cảm nhận được cái đầu bé xíu đã theo tôi suốt 27 năm trời mà tôi chẳng hề để ý đến. Tôi cảm giác như mình có thể ôm trọn nó trong hai lòng bàn tay, vỗ về nó như thể người mẹ ôm đứa con bé bỏng của mình vào lòng, và thầm nói rằng tôi biết ơn nó rất nhiều, và cũng xin lỗi vì đã quên đi sự có mặt của nó trong suốt bao nhiêu năm tháng qua. Tự nhiên tôi thấy xúc động, cái cảm giác của việc được gặp lại người thân, cảm giác nhận ra một thứ gì đó quan trọng với mình đến nhường nào mà bấy lâu mình quên mất.
Tôi kể cho cậu bạn thân về cảm giác đặc biệt này, và bạn cũng nhắc cho tôi nhớ tôi không chỉ hàm ơn với cái đầu của mình, mà còn tay, còn chân và rất nhiều bộ phận khác trên cơ thể mà tôi nợ một lời cảm ơn.
Thật ra, tôi là đứa rất dở cảm nhận được những thứ triết lý trong cuộc sống, những điều trừu tượng vô hình. Mà nay, tôi cảm rất rõ cái cảm giác biết ơn cơ thể mình. Cũng chẳng dám nói rằng nhờ đó mà tôi sẽ chăm chỉ chăm sóc cơ thể mình hơn, chỉ là ý thức được rằng trong ngày hôm qua tôi đã có được cảm giác hay ho đó.
Cũng hôm qua, Monsieur Philippe đã chỉ cho tôi thấy sự thú vị trong tên mình. Đó là, chữ Vy trong tiếng Việt có cùng cách phát âm với chữ cuộc sống trong tiếng Pháp, “la vie”. Vậy là trong Vy có cả một cuộc sống với biết bao màu sắc tươi đẹp như cụm từ mà người Pháp thường hay nói, La Vie Est Belle…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *