Khoảnh khắc

Tự nhiên lục lại được một đoạn harmonica của một người bạn cũ thổi tặng, lòng thấy bâng khuâng đến lạ. Vừa hay sáng nay thức dậy có một cảm giác cô đơn như kiểu không biết dựa vào ai (não lại đang giằng co rằng sao phải dựa). Chắc tại vì hôm qua hỏi mẹ là con mua vé về nhà nhé, mẹ bảo là thôi đừng về, về lại quyến luyến, rồi còn tốn kém. Nghe mà buồn. Mẹ bảo cố gắng lên, cố ở đến tháng 9 rồi về một lượt. Mà đúng là trong đời mình rất nhiều lần tự hoặc được động viên rằng hãy cố gắng lên, cố chờ qua thời gian này sẽ được gặp nhau, cố vượt qua con trăng này sẽ thảnh thơi hơn. Mà giờ mình muốn được nghe là thôi không cần cố gắng đâu, hãy đi con đường dễ hơn đi nè. Vậy cho đỡ.

Continue reading “Khoảnh khắc”