Tự nhiên lục lại được một đoạn harmonica của một người bạn cũ thổi tặng, lòng thấy bâng khuâng đến lạ. Vừa hay sáng nay thức dậy có một cảm giác cô đơn như kiểu không biết dựa vào ai (não lại đang giằng co rằng sao phải dựa). Chắc tại vì hôm qua hỏi mẹ là con mua vé về nhà nhé, mẹ bảo là thôi đừng về, về lại quyến luyến, rồi còn tốn kém. Nghe mà buồn. Mẹ bảo cố gắng lên, cố ở đến tháng 9 rồi về một lượt. Mà đúng là trong đời mình rất nhiều lần tự hoặc được động viên rằng hãy cố gắng lên, cố chờ qua thời gian này sẽ được gặp nhau, cố vượt qua con trăng này sẽ thảnh thơi hơn. Mà giờ mình muốn được nghe là thôi không cần cố gắng đâu, hãy đi con đường dễ hơn đi nè. Vậy cho đỡ.
Đúng là bệnh làm cho đầu óc nhìn mọi thứ xung quanh buồn đi một tẹo. Đến giờ đã khá hơn nhiều rồi, nên thấy cũng dễ chịu hơn một chút. Mong cứ thế mà vượt qua đến tháng 9 được về nhà, được ở với tía má, rồi được về với bạn hiền.
Cuối tuần rồi có dịp đi lòng vòng Hà Nội, nhìn kỹ hơn mới thấy rõ nét cổ và cũ của Hà Nội y như những thước phim cũ, thấy hay hay khi nhớ lại một Sài Gòn dù bụi bặm nhưng vẫn mang tính hiện đại mới mẻ hơn. Mới thấy rằng trong cùng một đất nước nhỏ lại có những nơi nhìn khác như vậy, đúng như trong miêu tả trong các tác phẩm nghệ thuật.
Ra trạm buýt chiều thứ bảy, quay qua quay lại kiếm người hỏi thăm liệu mình đã đứng đúng trạm chưa, gặp bác xe ôm già (lại đúng y như trên các áng văn chương), bác nói mình đứng đúng trạm rồi. Khi xe buýt đến, bác ngoái đầu lại hình như muốn xem mình đã biết có sự xuất hiện của chuyến 26 đi Cầu Giấy chưa, mình nhìn bác cười và bảo cảm ơn. Phải nói đến lần thứ hai bác mới nghe thấy, bác cười thật tươi. Công nhận là nụ cười có sức mạnh quá chừng quá đất hà. Cảm thấy buổi chiều hôm đó mát mẻ và trong lành hơn hẳn.